Trước đây mình vô cùng ngưỡng mộ các đại gia Việt Nam. Coi họ là thuyền trưởng và cảm hứng cho các bạn trẻ.
Nhưng sau này khi càng lớn, đi làm ngoài xã hội càng nhiều, thì quan điểm dần thay đổi.
Không phải quy chụp, nhưng phần lớn các đại gia ở Việt Nam giàu lên từ bất động sản, ngân hàng và các ngành có ít nhiều sự hậu thuẫn lẫn quan hệ.
Điều này không có gì sai vì bối cảnh lịch sử và cấu trúc kinh tế hiện tại. Nhưng cũng không có gì để quá tự hào.
Nhìn sang nước khác như Mỹ, nơi các tỷ phú hàng đầu đều giàu lên từ công nghệ và công nghiệp. Đó mới là giàu bằng chất xám thực sự. Phát triển kinh tế phải đi cùng với sự thịnh vượng chung của người dân chứ không phải một nhóm thiểu số nào.
Nói vậy không phải là bêu xấu Việt Nam. Mà là để hiểu rõ rằng buôn đất không phải là tài năng. Nó cũng không phải là lợi thế cạnh tranh vì không phải ai cũng trúng đất. Chỉ có trí tuệ mới tồn tại được.
Nếu bạn muốn cảm hứng, hãy tìm những người giàu bằng sự sáng tạo để học hỏi, chứ không phải người giàu từ đất.